+ -

عَنِ ابْنِ عَبَّاسٍ رَضِيَ اللَّهُ عَنْهُما قَالَ:
إِنَّ اللهَ عَزَّ وَجَلَّ أَنْزَلَ: {وَمَنْ لَمْ يَحْكُمْ بِمَا أَنْزَلَ اللهُ فَأُولَئِكَ هُمِ الْكَافِرُونَ} [المائدة: 44] وَ {فَأُولَئِكَ هُمُ الظَّالِمُونَ} [المائدة: 45] وَ {فَأُولَئِكَ هُمُ الْفَاسِقُونَ} [المائدة: 47] ، قَالَ: قَالَ ابْنُ عَبَّاسٍ: أَنْزَلَهَا اللهُ فِي الطَّائِفَتَيْنِ مِنَ اليَهُودِ، وَكَانَتْ إِحْدَاهُمَا قَدْ قَهَرَتِ الأُخْرَى فِي الجَاهِلِيَّةِ، حَتَّى ارْتَضَوْا وَاصْطَلَحُوا عَلَى أَنَّ كُلَّ قَتِيلٍ قَتَلَتْهُ العَزِيزَةُ مِنَ الذَّلِيلَةِ فَدِيَتُهُ خَمْسُونَ وَسْقًا، وَكُلَّ قَتِيلٍ قَتَلَتْهُ الذَّلِيلَةُ مِنَ العَزِيزَةِ فَدِيَتُهُ مِائَةُ وَسْقٍ، فَكَانُوا عَلَى ذَلِكَ حَتَّى قَدِمَ النَّبِيُّ صَلَّى اللهُ عَلَيْهِ وَسَلَّمَ المَدِينَةَ، وَذَلَّتِ الطَّائِفَتَانِ كِلْتَاهُمَا لِمَقْدَمِ رَسُولِ اللهِ صَلَّى اللهُ عَلَيْهِ وَسَلَّمَ، ورَسُولُ اللهِ صَلَّى اللهُ عَلَيْهِ وَسَلَّمَ يَوْمَئِذٍ لَمْ يَظْهَرْ، وَلَمْ يُوطِئْهُمَا عَلَيْهِ، وَهُوَ فِي الصُّلْحِ، فَقَتَلَتِ الذَّلِيلَةُ مِنَ العَزِيزَةِ قَتِيلًا، فَأَرْسَلَتِ العَزِيزَةُ إِلَى الذَّلِيلَةِ: أَنِ ابْعَثُوا إِلَيْنَا بِمِائَةِ وَسْقٍ، فَقَالَتِ الذَّلِيلَةُ: وَهَلْ كَانَ هَذَا فِي حَيَّيْنِ قَطُّ دِينُهُمَا وَاحِدٌ، وَنَسَبُهُمَا وَاحِدٌ، وَبَلَدُهُمَا وَاحِدٌ، دِيَةُ بَعْضِهِمْ نِصْفُ دِيَةِ بَعْضٍ؟ إِنَّا إِنَّمَا أَعْطَيْنَاكُمْ هَذَا ضَيْمًا مِنْكُمْ لَنَا، وَفَرَقًا مِنْكُمْ، فَأَمَّا إِذْ قَدِمَ مُحَمَّدٌ فَلَا نُعْطِيكُمْ ذَلِكَ، فَكَادَتِ الحَرْبُ تَهِيجُ بَيْنَهُمَا، ثُمَّ ارْتَضَوْا عَلَى أَنْ يَجْعَلُوا رَسُولَ اللهِ صَلَّى اللهُ عَلَيْهِ وَسَلَّمَ بَيْنَهُمْ، ثُمَّ ذَكَرَتِ العَزِيزَةُ، فَقَالَتْ: وَاللهِ مَا مُحَمَّدٌ بِمُعْطِيكُمْ مِنْهُمْ ضِعْفَ مَا يُعْطِيهِمْ مِنْكُمْ، وَلَقَدْ صَدَقُوا، مَا أَعْطَوْنَا هَذَا إِلَّا ضَيْمًا مِنَّا، وَقَهْرًا لَهُمْ، فَدُسُّوا إِلَى مُحَمَّدٍ مَنْ يَخْبُرُ لَكُمْ رَأْيَهُ: إِنْ أَعْطَاكُمْ مَا تُرِيدُونَ حَكَّمْتُمُوهُ، وَإِنْ لَمْ يُعْطِكُمْ حَذِرْتُمْ فَلَمْ تُحَكِّمُوهُ، فَدَسُّوا إِلَى رَسُولِ اللهِ صَلَّى اللهُ عَلَيْهِ وَسَلَّمَ نَاسًا مِنَ المُنَافِقِينَ لِيَخْبُرُوا لَهُمْ رَأْيَ رَسُولِ اللهِ صَلَّى اللهُ عَلَيْهِ وَسَلَّمَ، فَلَمَّا جَاءَ رَسُولَ اللهِ صَلَّى اللهُ عَلَيْهِ وَسَلَّمَ أَخْبَرَ اللهُ رَسُولَهُ بِأَمْرِهِمْ كُلِّهِ وَمَا أَرَادُوا، فَأَنْزَلَ اللهُ عَزَّ وَجَلَّ {يَا أَيُّهَا الرَّسُولُ لَا يَحْزُنْكَ الَّذِينَ يُسَارِعُونَ فِي الْكُفْرِ مِنَ الذِينَ قَالُوا آمَنَّا} [المائدة: 41] إِلَى قَوْلِهِ: {وَمَنْ لَمْ يَحْكُمْ بِمَا أَنْزَلَ اللهُ فَأُولَئِكَ هُمِ الْفَاسِقُونَ} [المائدة: 47] ثُمَّ قَالَ فِيهِمَا: وَاللهِ نَزَلَتْ، وَإِيَّاهُمَا عَنَى الله عَزَّ وَجَلَّ.

[حسن] - [رواه أحمد] - [مسند أحمد: 2212]
المزيــد ...

Ibnu 'Abbas nói:
Allah Tối Cao và Toàn Năng ban xuống các câu Kinh: {Những ai không phân xử theo những gì được Allah ban xuống thì họ là những kẻ vô đức tin.} [chương 5 – Al-Ma-idah, câu 44], {Và người nào không phân xử theo những gì mà Allah ban xuống thì những người đó là những kẻ sai quấy.} [chương 5 – Al-Ma-idah, câu 45], {Người nào không phân xử theo những điều được Allah đã ban xuống thì họ là những kẻ dấy loạn bất tuân.} [chương 5 – Al-Ma-idah, câu 47]. Allah ban xuống những câu Kinh này liên quan đến hai nhóm của người Do Thái, một nhóm đã khuất phục nhóm kia trong thời kỳ tiền Islam, cho đến khi họ đồng ý và nhất trí rằng đối với mỗi người thuộc nhóm yếu thế bị nhóm thắng thế giết chết, tiền chuộc là năm mươi Wasq, và đối với mỗi người thuộc nhóm thắng thế bị nhóm yếu thế giết chết, tiền chuộc là một trăm Wasq. Họ vẫn như vậy cho đến khi Nabi ﷺ đến Madinah. Cả hai nhóm đều phục tùng sự xuất hiện của Thiên Sứ ﷺ. Thiên Sứ của Allah ﷺ đã không xuất hiện vào ngày hôm đó, Người cũng không để họ thắng thế Người, và Người đang trong quá trình hòa giải giữa hai nhóm. Nhóm yếu thế đã giết một người của nhóm thắng thế, vì vậy nhóm thắng thế đã gửi một thông điệp cho nhóm yếu thế: Hãy gửi cho chúng tôi một trăm Wasq. Nhóm phái yếu nói: Đã bao giờ điều này xảy ra trong hai cộng đồng có cùng tôn giáo, cùng dòng dõi, cùng quốc gia, và tiền máu của một trong số họ chỉ bằng một nửa tiền máu của người kia không? Chúng tôi chỉ ban cho các người điều này vì sự bất công và nỗi sợ hãi của các người đối với chúng tôi. Nhưng giờ đây Muhammad đã đến, chúng tôi sẽ không ban cho các người điều này. Chiến tranh sắp nổ ra giữa họ, rồi họ đồng ý bầu Thiên Sứ của Allah ﷺ làm người đứng ra phân xử cho họ. Nhóm thắng thế nhắc lại điều này và nói: "Thề bởi Allah, Muhammad sẽ không cho các người từ họ gấp đôi những gì y cho các ngươi từ họ. Họ không cho chúng ta điều này ngoại trừ sự bất công và áp bức của chúng ta đối với họ. Vậy hãy cử người đến gặp Muhammad để báo cho các ngươi biết ý kiến ​​của Y: Nếu Y cho các ngươi những gì các ngươi muốn, các ngươi sẽ chọn Y làm thẩm phán; còn nếu Y không cho, các ngươi sẽ cảnh giác và không chọn Y làm thẩm phán. Vậy nên họ đã cử một số kẻ đạo đức giả đến gặp Thiên Sứ của Allah ﷺ để thông báo cho họ về ý kiến ​​của Thiên Sứ ﷺ. Khi Thiên Sứ của Allah ﷺ đến, Allah cho Thiên Sứ của Ngài biết về toàn bộ sự việc và những gì họ mong muốn. Allah ban xuống câu Kinh: {Hỡi Thiên Sứ (Muhammad), Ngươi chớ đừng buồn rầu cho những ai đua nhau chạy đến với sự vô đức tin trong số những kẻ chỉ nói trên đầu môi ‘chúng tôi đã có đức tin’ còn trái tim thì không hề có đức tin.} [chương 5 – Al-Ma-idah, câu 41] cho đến câu {Người nào không phân xử theo những điều được Allah đã ban xuống thì họ là những kẻ dấy loạn bất tuân.} [chương 5 – Al-Ma-idah, câu 47]. Sau đó, Ibnu 'Abbas nói: Allah đã ban xuống điều đó về họ.

-

Giải thích

Trong số những người Do Thái ở Madinah có Banu Quraizhah và Banu Nudhair. Một trong hai bên đã chinh phục và đánh bại bên kia vào thời kỳ tiền Islam. Họ đồng ý và nhất trí rằng đối với mỗi người thuộc nhóm yếu thế bị nhóm thắng thế giết chết, tiền chuộc là năm mươi Wasq, và đối với mỗi người thuộc nhóm thắng thế bị nhóm yếu thế giết chết, tiền chuộc là một trăm Wasq. Một trăm Wasq, và một Wasq bằng sáu mươi Sa'. Họ cứ như vậy cho đến khi Nabi ﷺ đến Madinah với tư cách là một người di cư, và cả hai nhóm đều quy phục trước sự xuất hiện của Người ﷺ. Vào thời điểm đó, Người ﷺ vẫn chưa đánh bại được kẻ thù, cũng chưa ép buộc họ phải tuân lệnh mình, bởi vì đó là lúc bắt đầu cuộc di cư, và đó là trong thời gian ký kết hiệp ước hòa bình. Sau đó, Nhóm phái yếu đã giết một người của nhóm phái mạnh, vì vậy nhóm phái mạnh đã gửi một thông điệp cho nhóm phái yếu: Hãy gửi cho chúng tôi một trăm Wasq giống như chúng ta đã giao ước. Nhóm phái yếu nói: Đã bao giờ điều này xảy ra giữa hai bộ tộc, cùng một tôn giáo, cùng một dòng dõi, cùng một quốc gia, và tiền máu của một bên chỉ bằng một nửa của bên kia chưa?! Chúng tôi chỉ trao cho các người thứ này vì sự bất công của các người đối với chúng tôi, và vì sợ các người. Nhưng giờ Muhammad đã đến, chúng tôi sẽ không bao giờ trao cho các người thứ đó nữa. Chiến tranh sắp nổ ra giữa họ, sau đó họ đồng ý cử Thiên Sứ của Allah ﷺ làm người phân xử giữa họ. Sau đó, nhóm thắng thế nghĩ và nói: "Thề bởi Allah, Muhammad sẽ không cho các ngươi từ họ gấp đôi những gì Y đã cho họ từ các ngươi, và họ đã nói sự thật. Họ không cho chúng ta điều này ngoại trừ vì sự bất công từ chúng ta và để khuất phục họ." Vì vậy, họ đã cử một người bí mật đến gặp Thiên Sứ Muhammad ﷺ để trình bày ý kiến ​​của mình. Nếu Y cho các ngươi những gì các ngươi muốn, các ngươi sẽ để Y phân xử, nhưng nếu Y không cho các ngươi những gì các ngươi mong muốn, các ngươi sẽ rời xa Y và không bắt Y phân xử giữa các ngươi. Vì vậy, họ đã bí mật cử một số kẻ đạo đức giả đến gặp Thiên Sứ của Allah ﷺ để biết ý kiến ​​của Người ﷺ. Khi họ đến gặp Thiên Sứ của Allah ﷺ Allah đã ban xuống Mặc khải và thông báo cho Người ﷺ về toàn bộ tình hình của họ và những gì họ mong muốn. Sau đó, Allah Toàn năng đã ban xuống trong Surah Al-Ma'idah, trong lời phán của Ngài: Hỡi Thiên Sứ (Muhammad), Ngươi chớ đừng buồn rầu cho những ai đua nhau chạy đến với sự vô đức tin trong số những kẻ chỉ nói trên đầu môi ‘chúng tôi đã có đức tin’ còn trái tim thì không hề có đức tin.} [chương 5 – Al-Ma-idah, câu 41]. cho đến câu {Người nào không phân xử theo những điều được Allah đã ban xuống thì họ là những kẻ dấy loạn bất tuân.} [chương 5 – Al-Ma-idah, câu 47]. Sau đó, Ibnu 'Abbas đã nói: Allah đã mặc khải về họ: {Những ai không phân xử theo những gì được Allah ban xuống thì họ là những kẻ vô đức tin.} [chương 5 – Al-Ma-idah, câu 44]. Và {Và người nào không phân xử theo những gì mà Allah ban xuống thì những người đó là những kẻ sai quấy.} [chương 5 – Al-Ma-idah, câu 45]{Người nào không phân xử theo những điều được Allah đã ban xuống thì họ là những kẻ dấy loạn bất tuân.} [chương 5 – Al-Ma-idah, câu 47]. Allah Tối Cao và Toàn Năng muốn nói về hai nhóm đó.

Những bài học rút từ Hadith

  1. Người Do Thái biết rõ về sự chân thật và đáng tin cậy của Nabi ﷺ.
  2. Sự xảo quyệt và bất công của người Do Thái ngay cả với chính người dân của họ.
  3. Allah Toàn Năng cho biết rằng người Do Thái sẽ bị sỉ nhục ở thế giới này và sẽ phải chịu sự trừng phạt lớn ở thế giới Đời Sau.
  4. Không phân xử theo những gì Allah đã ban xuống và không hài lòng với phán quyết của Nabi ﷺ là bằng chứng của sự vô đức tin, bất công và vô đạo đức.
  5. Mối nguy hiểm của Munafiqun (những kẻ giả tạo đức tin) và sự hợp tác của họ với người Do Thái.
Bản dịch: tiếng Indonesia tiếng Bengali Người Kurd Người Bồ Đào Nha Thái Lan tiếng Dari tiếng Hungarian الجورجية المقدونية الخميرية
Xem nội dung bản dịch