عن أنس رضي الله عنه قال: كان ابن لأبي طلحة رضي الله عنه يشتكي، فخرج أبو طلحة، فَقُبِضَ الصَّبي، فلما رجع أبو طلحة، قال: ما فعل ابني؟ قالت أم سليم وهي أم الصَّبي: هو أسْكَن ما كان، فَقَرَّبَت إليه العشاء فتَعَشَّى، ثم أصاب منها، فلما فَرَغ،َ قالت: وارُوا الصَّبي فلما أصبح أبو طلحة أتى رسول الله صلى الله عليه وسلم فأخبره، فقال:«أعَرَّسْتُمُ اللَّيلَةَ؟» قال: نعم، قال: «اللَّهُمَّ بارِك لهما»، فولدت غلامًا، فقال لي أبو طلحة: احْمِلْهُ حتى تأتي به النبي صلى الله عليه وسلم وبعث معه بتمرات، فقال: «أمَعَه شيء؟» قال: نعم، تَمَرات، فأخذها النبي صلى الله عليه وسلم فمَضَغَها، ثم أخذها من فِيه فجعلها في فِيِّ الصَّبي، ثم حَنَّكَهُ وسماه عبد الله.
وفي رواية: قال ابن عيينة: فقال رجل من الأنصار: فرأيت تِسْعَة أولاد كلهم قد قرؤوا القرآن، يعني: من أولاد عبد الله المولود.
وفي رواية: مات ابن لأبي طلحة من أم سليم، فقالت لأهلها: لا تُحَدِّثوا أبا طلحة بابْنِهِ حتى أكون أنا أُحدِّثه، فجاء فَقَرَّبَتْ إليه عشاء فأكَل وشرب، ثم تَصَنَّعَتْ له أحْسَن ما كانت تصنع قبل ذلك، فَوَقَع بها. فلمَّا أن رأت أنه قد شَبِع وأصاب منها، قالت: يا أبا طلحة، أرأيت لو أن قومًا أعَارُوا عَارِيَتَهُم أهل بيت فطَلَبوا عَارِيَتَهُم، ألهم أن يَمْنَعُوهُم؟ قال: لا، فقالت: فَاحْتَسِبْ ابنك، قال: فغضِب، ثم قال: تَرَكْتِني حتى إذا تَلطَّخْتُ، ثم أخبرتني بابني؟! فانطلق حتى أتى رسول الله -صلى الله عليه وسلم- فأخبره بما كان فقال رسول الله صلى الله عليه وسلم : «بارك الله في لَيْلَتِكُمَا»، قال: فَحَمَلَتْ. قال: وكان رسول الله صلى الله عليه وسلم في سَفَر وهي معه، وكان رسول الله صلى الله عليه وسلم إذا أتى المدينة من سَفر لا يَطْرُقُهَا طُرُوقًا فَدَنَوا من المدينة، فضَرَبَها المَخَاض، فَاحْتَبَسَ عليها أبو طلحة، وانطلق رسول الله صلى الله عليه وسلم قال: يقول أبو طلحة: إنك لَتَعْلَمُ يَا رَبِّ أنه يُعْجِبُنِي أن أخرج مع رسول الله صلى الله عليه وسلم إذا خرج وأدخل معه إذا دخل وقد احْتَبَسْتُ بما ترى، تقول أم سليم: يا أبا طلحة، ما أجِدُ الذي كنت أجِدُ، انطلق، فانطلقنا وضربها المَخَاض حين قَدِما، فولدت غلامًا. فقالت لي أمي: يا أنس، لا يُرْضِعْهُ أحدٌ حتى تَغْدُو به على رسول الله صلى الله عليه وسلم فلمَّا أصبح احتَمَلْتُه فانْطَلَقتُ به إلى رسول الله صلى الله عليه وسلم ... وذكر تمام الحديث.
[صحيح] - [متفق عليه]
المزيــد ...
Ông Anas bin Malik thuật lại: Con trai của Abu Talhah bị bệnh, khi Abu Talhah đi ra ngoài thì đứa bé qua đời. Sau đó, Abu Talhah trở về nói: tình hình con trai của ta sao rồi? Ummu Sulaim tức mẹ của đứa bé nói: nó ở trong tình trạng của nó. Rồi bà mang đến cho ông bữa tối, ông dùng bữa tối rồi đi ngủ với bà. Sau khi đã xong thì bà mới nói với ông: hãy chôn cất con trai. Thế là sáng ra, Abu Talhah đến gặp Thiên sứ của Allah nói lại sự việc cho Người biết. Thiên sứ của Allah nói: “Tối qua các ngươi có chuyện ‘cô dâu chú rể không?”Abu Talhah nói: Thưa có. Thiên sứ của Allah nói: “Lạy Allah, xin Ngài hãy ban phúc cho hai người họ!” Sau đó, bà Ummu Sulaim đã hạ sinh một đứa bé trai. Abu Talhah bảo tôi: Con hãy bế nó đến cho Nabi và ông gởi kèm theo một vài quả chà là khô. Thiên sứ của Allah nói: “Có mang theo nó (đứa bé) cái gì không?” Tôi nói: Thưa có, một vài quả chà là khô. Thiên sứ của Allah lấy chà là khô nhai rồi bỏ vào trong miệng của em bé và lấy tay cọ chà là được nhai vào lợi của nó và đặt tên cho nó là Abdullah. (Albukhari và Muslim ghi lại). Trong riêng lời dẫn của Albukhari thì có nói thêm: Ibnu Uyainah nói: Một người đàn ông thuộc cư dân Ansaar nói: Tôi đã nhìn thấy chín đứa con trai, tất cả chúng đều đọc Qur’an, tức ý nói chín đứa con trai đó là của Abdullah. Còn trong một lời dẫn của Muslim thì lời Hadith được ghi lại như sau: Đứa con trai của Abu Talhah từ bà Ummu Sulaim chết. Bà Ummu Sulaim bảo gia đình của bà: Mọi người đừng nói cho Abu Talhah biết về đứa con của ông, tôi muốn là người nói cho ông ấy biết điều đó. Rồi Abu Talhah trở về, bà dọn bữa tối cho ông ấy, ông ấy đã ăn và uống, rồi bà đã làm đẹp cho mình đẹp hơn cả trước đây khiến ông ấy động long và ngủ với bà. Sau khi ông ấy ăn no và đã ngủ với bà thì bà nói: Này Abu Talhah, ông có thấy rằng nếu một nhóm người mượn một món đồ rồi người chủ món đồ sau đó đòi lại thì họ có quyền ngăn cản người chủ đó không? Abu Talhah nói: Không. Bà nói: Con trai của ông đã được trả lại. Abu Talhah nghe xong liền tức giận nói: Bà để tôi vui vẻ xong rồi bà mới cho tôi biết về con trai của tôi ư? Thế là ông đến gặp Thiên sứ của Allah và kể lại sự việc. Thiên sứ của Allah nói: “Cầu xin Allah ban phúc cho người trong đêm qua của hai người!” Sau đó, bà đã mang thai. Thiên sứ của Allah trong một chuyến đi xa và bà cũng đi cùng với Người. Thiên sứ của Allah thường khi trở về Madinah từ một chuyến đi xa thì Người không vào Madinah (lúc đêm). Khi mọi người tiến gần đến Madinah thì bà trở dạ, Abu Talhah phải ở lại với bà và Thiên sứ tiếp tục cuộc hành trình. Abu Talhah nói: Lạy Thượng Đế, quả thật Ngài biết rõ rằng khi Thiên sứ ra đi tôi yêu thích ra đi cùng với Người và khi trở vào thì tôi thích trở vào cùng với Người, nhưng có điều đã cản trở bề tôi như Ngài đã thấy. Bà Ummu Sulaim nói: Này Abu Talhah, tôi không đau lắm đâu, tôi đau cũng giống như những lần đau đẻ trước, không có gì đâu, chúng ta hãy tiếp tục lên đường. Và hai người họ vẫn tiếp tục lên đường và bà vẫn trong tình trạng đau bụng chuyển dạ. Rồi khi tới nơi thì bà đã hạ sinh một bé trai. Mẹ tôi nói với tôi: Này Anas! Không ai được phép cho nó bú cho tới khi nào con bế nó đến cho Thiên sứ của Allah vào ngày mai. Sáng ra tôi bồng em bé đến cho Thiên sứ của Allah ... (toàn bộ Hadith).
[Sahih (chính xác)] - [Do Al-Bukhari và Muslim ghi]
Ông Anas bin Malik thuật lại về con trai của ông Abu Talhah bị bệnh. Abu Talhah là người chồng sau của mẹ ông Anas bin Malik – cầu xin Allah hài lòng về họ. Abu Talhah đi ra ngoài vì một số công việc thì ở nhà con trai ông trút hơi thở cuối cùng. Khi trở về nhà, ông ấy hỏi mẹ của Anas: con trai sao rồi? Bà nói: nó ở trong tình trạng của nó. Lời của bà là đúng sự thật rằng nó ở trong tình trạng của nó tức trong tình trạng chết. Ông Abu Talhah thì lại hiểu câu nói “nó ở trong tình trạng của nó” là trong tình trạng bệnh tình. Rồi mẹ của Anas vẫn thản nhiên dọn bữa tối và ông Abu Talhah cũng bình thản ăn bữa tối. Xong, ông đã ân ái với bà. Sau khi kết thúc “cuộc giao ban vợ chồng” thì bà mới nói với ông ấy: hãy chôn cất con trai, nó thực sự đã chết. Sáng ra, ông Abu Talhah chôn cất con trai. Thiên Sứ của Allah biết được chuyện đó và hỏi ông ấy: (Tối qua các ngươi có chuyện ‘cô dâu chú rể không?). Ông ấy nói: Thưa có. Thế là Thiên Sứ của Allah đã cầu xin Allah ban Barakah cho hai người họ. Thế là mẹ của Anas sau đó đã hạ sinh một đứa con trai đầy Barakah. Ông Anas kể: ông Abu Talhah bảo tôi bồng đứa bé đến cho Thiên Sứ của Allah và mang théo cùng với nó là một vài quả chà là chín. Ông ấy muốn đứa trẻ sẽ được Barakah từ Thiên Sứ của Allah. Thiên Sứ của Allah đã nhai chà là rồi cọ vào lợi của đứa bé rồi Người đặt tên cho nó là Abdullah. Sau này, cậu bé Abdullah đã có tới chín đứa con trai, tất cả đều đọc Qur’an do Barakah mà Thiên Sứ của Allah đã cầu xin. Còn trong một lời dẫn của Muslim thì mẹ Anas nói với người nhà của bà mọi người đừng nói cho Abu Talhah biết về đứa con của ông, tôi muốn là người nói cho ông ấy biết điều đó. Rồi Abu Talhah trở về, bà dọn bữa tối cho ông ấy, ông ấy đã ăn và uống, rồi bà đã làm đẹp cho mình đẹp hơn cả trước đây khiến ông ấy động long và ân ái với bà. Sau khi ông ấy ăn no và đã ân ái với bà thì bà mới báo cho ông biết nhưng bà nói bằng một hình ảnh thí dụ, bà nói: này Abu Talhah, ông có thấy rằng nếu một nhóm người mượn một món đồ rồi người chủ món đồ sau đó đòi lại thì họ có quyền ngăn cản người chủ đó không? Abu Talhah nói: Không. Bà nói: Con trai của ông đã được trả lại. Abu Talhah nghe xong liền tức giận nói: Bà để tôi vui vẻ xong rồi bà mới cho tôi biết về con trai của tôi ư? Sáng ra ông đến gặp Thiên sứ của Allah và kể lại sự việc. Thiên sứ của Allah nói: “Cầu xin Allah ban phúc cho người trong đêm qua của hai người!” tức cầu xin Allah ban cho hai người họ đứa con từ cuộc ân ái tối qua đó. Vậy là bà đã mang thai sau đó. Rồi vợ chồng bà cùng Thiên sứ của Allah trong một chuyến đi xa. Khi mọi người tiến gần đến Madinah thì bà trở dạ, Abu Talhah phải ở lại với bà và Thiên sứ tiếp tục cuộc hành trình. Abu Talhah nói: Lạy Thượng Đế, quả thật Ngài biết rõ rằng khi Thiên sứ ra đi tôi yêu thích ra đi cùng với Người và khi trở vào thì tôi thích trở vào cùng với Người, nhưng có điều đã cản trở bề tôi như Ngài đã thấy. Mẹ của Anas nói: Này Abu Talhah, tôi không đau lắm đâu, tôi đau cũng giống như những lần đau đẻ trước, không có gì đâu, chúng ta hãy tiếp tục lên đường. Hai người họ tiếp tục lên đường và bà vẫn trong tình trạng đau bụng chuyển dạ. Khi tới nơi thì bà đã hạ sinh một bé trai. Bà bảo Anas không ai được phép cho nó bú cho tới khi nào con bế nó đến cho Thiên sứ của Allah vào ngày mai. Sáng ra Anas bồng em đến cho Thiên sứ của Allah và Người đã nhai quả chà là và cọ vào lợi của nó và đặt tên cho nó là Abdullah. Sau này Abdullah thực sự đã có những đứa con ngoan đạo.