عن عبد الله بن عمر رضي الله عنهما أَنَّ عمرَ رضي الله عنه حِينَ تَأَيَّمَت بِنتُهُ حَفصَة، قَالَ: لَقِيتُ عثمانَ بن عفان رضي الله عنه فَعَرَضتُ عَلَيه حَفصَة، فَقُلتُ: إِنْ شِئْتَ أَنكَحْتُكَ حَفصَةَ بِنتَ عُمَر؟ قَال: سَأَنظُر فِي أَمْرِي، فَلَبِثتُ لَيَالِيَ ثُمَّ لَقِيَنِي، فَقَال: قَدْ بَدَا لِي أَنْ لاَ أَتَزَوَّجَ يَومِي هَذَا، فَلَقِيتُ أَبَا بَكر رضي الله عنه فقُلتُ: إِنْ شِئْتَ أَنْكَحْتُكَ حَفصَةَ بِنتَ عُمَرَ، فَصَمَتَ أَبُو بَكر رضي الله عنه فَلَم يَرجِعْ إِلَيَّ شَيئًا! فَكُنْتُ عَلَيهِ أَوْجَدَ مِنِّي عَلَى عُثمَانَ، فَلَبِثَ لَيَالِيَ ثُمَّ خَطَبَهَا النَّبِي -صلَّى الله عليه وسلَّم- فَأَنْكَحْتُهَا إِيَّاهُ، فَلَقِيَنِي أَبُو بَكر، فقَال: لَعَلَّكَ وَجَدتَ عَلَيَّ حِينَ عَرَضْتَ عَلَيَّ حَفصَةَ فَلَمْ أرْجِع إِلَيكَ شَيئًا؟ فَقُلتُ: نَعَم، قَالَ: فَإِنَّهُ لَمْ يَمْنَعْنِي أَنْ أرْجِع إِلَيكَ فِيمَا عَرَضتَ عَلَيَّ إِلاَّ أَنِّي كُنتُ عَلِمْتُ أَنَّ النبِيَّ -صلَّى الله عليه وسلَّم- ذَكَرَهَا، فَلَم أَكُن لِأُفْشِي سِرَّ رسُولَ الله -صلَّى الله عليه وسلَّم- وَلَو تَرَكَهَا النبيُّ -صلَّى الله عليه وسلم- لَقَبِلتُهَا.
[صحيح] - [رواه البخاري]
المزيــد ...
Ông Abdul Allah bin Umar - cầu xin Allah hài lòng về hai ông - thuật lại: Khi con gái, Hafsah, trở thành ngóa phụ, Umar - cầu xin Allah hài lòng về ông - nói: Tôi đến gặp Uthman Bin Affan - cầu xin Allah hài lòng về ông - và nói: Nếu anh muốn tôi sẽ gả Hafsah Binti Umar cho anh. Uthman nói: Tôi sẽ xem xét vấn đề này. Và tôi đã chờ đợi trong vài hôm, sau đó Uthman đến gặp tôi và nói: Quả thật lúc này tôi không thể cưới cô ấy được. Rồi tôi đến gặp Abu Bakr - cầu xin Allah hài lòng về ông -, tôi nói: Nếu ông muốn tôi sẽ gả Hafsah Binti Umar cho ông. Abu Bakr im lặng, không nói gì. Ông ấy khiến tôi vô cùng tức giận, giận hơn cả Uthman. Và sau vài hôm, Thiên Sứ - cầu xin Allah ban bình an đến Người - cầu hôn và cưới Hafsah cho Người. Sau đó, tôi gặp Abu Bakr, ông nói: Có lẽ ông đã giận tôi khi ông nói về Hafsah và tôi đã im lặng không cho ông câu câu trả lời nào. Tôi nói: Đúng vậy. Ông Abu Bakr nói: Thật ra, tôi cũng không muốn im lặng khi ông đề cặp đến vấn đề của Hafsah, nhưng vì tôi đã biết rằng Thiên Sứ của Allah có đề cặp chuyện của Hafsah, vì vậy, tôi không muốn tiết lộ bí mật của Thiên Sứ - cầu xin Allah ban bình an đến Người - và nếu Người không muốn cô ấy thì tôi đã chấp nhận cô ấy.
[Sahih (chính xác)] - [Do Al-Bukhari ghi lại]
Trong Hadith, Abdulah bin Umar cho biết, khi ''Hafsah'' trở thành góa phụ nghĩa là chồng bà Khunais bin Hudhaafah Al-Sahmi, là anh em của Abdulah bin Hudhaafah và là một trong những bạn đồng hành của Thiên Sứ đã qua đời ở Madinah. Cái chết của ông là do bị thương khi di cư đến vùng đất AlHabashah. Umar đã đến gặp Uthman, Umar nói: Tôi đến gặp Uthman bin Affan nghĩa là sau khi vợ của Uthman là Ruqaiyah con gái của Thiên Sứ qua đời. Umar nói: ''Rồi tôi đề cập đến chuyện của Haffsah'' điều đó nghĩa là trong islam được phép đề cập chuyện cưới hỏi của con gái cho những người tốt lành và lương thiện, và điều đó không có gì là thiếu sót cả, cũng như Al-Bukhari có đề cập. Umar nói: Tôi nói: Nếu cậu muốn tôi sẽ gã Hafsah binti Umar cho cậu, và câu nói được diễn giải theo cách này: Đó là một câu nói có điều kiện, nó đặt người nghe vào tâm thế tự do lựa chọn, và đây cũng là một trong những lời đề nghị đáng giá, đáng khích lệ và khuyến khích người nghe đồng ý. Và đối tượng là con gái của ông, trong đây được sử dụng biện pháp tu từ rút gọn, câu đầy đủ sẽ là: Con gái của Umar và cậu biết rõ tình cảnh của ông ấy và những thứ tốt đẹp liên quan đến ông ấy. Rồi Uthman đáp lại: Tôi sẽ xem xét lại vấn đề của tôi nghĩa là tôi đang suy nghĩ tình trạng của mình nên cưới vợ lúc này hay là để sau. Umar nói: Rồi tôi chờ đợi vài hôm sau đó cậu ấy đến gặp tôi rồi nói: Quả thật tình trạng của tôi ngày hôm nay không thể cưới vợ được. Uthman muốn nói về sự tuyệt đối trong thời gian này: Nghĩa là thời đại này, và cậu ấy đến để ông xua tan ý nghĩ rằng cậu ấy muốn độc thân và từ bỏ cuộc hôn nhân bị cấm đoán. Umar nói: Rồi tôi đến gặp Abu Bakr và tôi nói: Nếu cậu muốn tôi sẽ gã Hafsah con gái Umar cho cậu nhưng cậu ấy đã im lặng ''rồi Al-Siddiq đã bỏ mặc lời nói đó với ngụ ý từ bỏ đặc biệt từ sự im lặng, Umar nói: Tôi đã rất tức giận, nghĩa là cậu ấy đã khiến tôi giận dữ hơn cả Uthman'' là bởi do Uthman đã trả lời ông, nhưng Al-Siddiq đã bỏ mặc không thèm trả lời. Rồi tôi chờ đợi vài hôm, sau đó Thiên Sứ - cầu xin Allah ban bình an đến Người - đến cầu hôn và kết hôn với cô ấy. Và Abu Bakr đã gặp tôi nghĩa là sau khi chuyện hôn sự đã xong và sự thật cũng nên cần được phơi bày, Al-Siqqid nói và đưa ra lời xin lỗi cùng với lời tốt đẹp để thay đổi sự hiểu lầm của người anh em mình: ''hy vọng rằng anh'' đó là sự hy vọng rằng điều sắp nói là không diễn ra, ý nghĩ đó xảy đến với anh là do đạo đức tốt đẹp của Umar, và chắc rằng ông sẽ không giận. Tuy nhiên, theo lệ thường thì được phép tức giận, rồi ông nói điều đó, Al-Siqqid nói: Hình như là tôi đã khiến anh giận khi mà anh nói với tôi chuyện của Hafsah mà tôi không trả lời, tức là anh đã giận tôi về chuyện đó. Umar đáp: Đúng vậy, và đó chính là Umar luôn đáp lại thông tin và hành động thẳng thắng. Rồi Abu Bakr Al-Siqqid nói: Thật sự lẽ ra tôi đã trả lời anh nhưng tôi biết rằng Thiên Sứ đã nhắc đến cô ấy, nghĩa là tôi cũng có ý định kết hôn với cô ấy, nhưng Thiên Sứ đã nhắc đến chuyện Người muốn hỏi cưới Hafsah và lúc đó chỉ duy nhất Al-Siqqid có mặt nơi đó với Người. Và Abu Bakr thấy đó là bí mật chưa thể được phép nói ra, do vậy ông nói: Bởi thế tôi đã không nói ra bí mật của Thiên Sứ, nghĩa là bơi bày điều bí mật mà Người chỉ cho riêng ông biết. Và nếu như Thiên Sứ không quan tâm đến cô ấy nghĩa là không có ý định cưới cô ấy thì tôi đã đồng ý cưới cô ấy rồi: Và điều này cho thấy không được phép hỏi cưới người mà Thiến Sứ đã có ý định cưới hỏi khi người đó đã biết được ý định của Người. Và điều này cũng để giáo dục cộng đồng tín đồ Muslim và bản thân ông, và chúng ta nên: im lặng với điều bí mật của người khác, và cố gắng giữ điều kín đáo đó, không được phép nói ra vì có thể nó sẽ ảnh hưởng đến vấn đề của người đó.