عن عبد الله بن عمر رضي الله عنهما قال: سمعت رسول الله صلى الله عليه وسلم يقول: «انطلق ثلاثة نفر ممن كان قبلكم حتى آواهم المبيت إلى غار فدخلوه، فانحدرت صخرة من الجبل فسدت عليهم الغار، فقالوا: إنَّهُ لاَ يُنْجِيكُمْ من هذه الصخرة إلا أن تدعوا الله بصالح أعمالكم.
قال رجل منهم: اللهُمَّ كان لي أبوان شيخان كبيران، وكنتُ لاَ أَغْبِقُ قبلهما أهلا، ولا مالا فنأى بي طلب الشجر يوما فلم أَرِحْ عليهما حتى ناما، فحلبت لهما غَبُوقَهُمَا فوجدتهما نائمين، فكرهت أن أوقظهما وأَنْ أغْبِقَ قبلهما أهلا أو مالا، فلبثت -والقدح على يدي- أنتظر استيقاظهما حتى بَرِقَ الفَجْرُ والصِّبْيَةُ يَتَضَاغَوْن عند قدمي، فاستيقظا فشربا غَبُوقَهُما، اللَّهُمَّ إن كنت فعلت ذلك ابتغاء وجهك فَفَرِّجْ عنا ما نحن فيه من هذه الصخرة، فانفرجت شيئا لا يستطيعون الخروج منه.
قال الآخر: اللَّهُمَّ إنَّهُ كانت لي ابنة عم، كانت أحب الناس إليَّ -وفي رواية: كنت أحبها كأشد ما يحب الرجال النساء- فأردتها على نفسها فامتنعت مني حتى أَلَمَّتْ بها سَنَةٌ من السنين فجاءتني فأعطيتها عشرين ومئة دينار على أنْ تُخَلِّيَ بيني وبين نفسها ففعلت، حتى إذا قدرت عليها -وفي رواية: فلما قعدت بين رجليها- قالتْ: اتَّقِ اللهَ ولاَ تَفُضَّ الخَاتَمَ إلا بحقه، فانصرفت عنها وهي أحب الناس إليَّ وتركت الذهب الذي أعطيتها، اللَّهُمَّ إنْ كنت فعلت ذلك ابتغاء وجهك فافْرُجْ عَنَّا ما نحن فيه، فانفرجت الصخرة، غير أنهم لا يستطيعون الخروج منها.
وقال الثالث: اللَّهُمَّ استأجرت أُجَرَاءَ وأعطيتهم أجرهم غير رجل واحد ترك الذي له وذهب، فَثمَّرْتُ أجره حتى كثرت منه الأموال، فجاءني بعد حين، فقال: يا عبد الله، أدِّ إِلَيَّ أجري، فقلت: كل ما ترى من أجرك: من الإبل والبقر والغنم والرقيق، فقال: يا عبد الله، لا تَسْتَهْزِىءْ بي! فقلت: لاَ أسْتَهْزِئ بك، فأخذه كله فاستاقه فلم يترك منه شيئا، الَلهُمَّ إنْ كنت فعلت ذلك ابتغاء وجهك فافْرُجْ عَنَّا ما نحن فيه، فانفرجت الصخرة فخرجوا يمشون».
[صحيح] - [متفق عليه]
المزيــد ...
Ông Abu Abdurrahman Abdullah bin Umar thuật lại: Tôi đã nghe Thiên sứ của Allah nói: “Trước thời các người có ba người đàn ông đi đường ghé vào một hang núi để nghỉ qua đêm bởi trời đã tối. Sau khi họ vào hang thì đột nhiên một tảng đá to từ phía trên núi lăn xuống lắp miệng hang lại làm họ kẹt bên trong. Tất cả ba người đều bảo: Sẽ chẳng có ai giúp nổi chúng ta thoát khỏi tảng đá kia ngoài việc chúng ta phải cầu xin Allah qua những việc làm thiện tốt và ngoan đạo của chúng ta. Thế là một người trong bọn họ khấn nguyện nói: Lạy Thượng Đế! Bề tôi đã từng có cha mẹ già sống chung và lúc nào bề tôi cũng chu đáo trong việc hầu hạ và chăm sóc cho họ, bề tôi chưa bao giờ nghỉ ngơi cho đến khi nào họ đã ngủ. Có lần bề tôi vắt sữa mang lên cho cha mẹ bề tôi dùng nhưng họ đã ngủ, bề tôi không muốn phá giấc ngủ của họ và cũng không muốn ai trong gia đình dùng bữa trước họ nên bề tôi đã cầm nồi sữa trên tay và đứng đợi đến khi cha mẹ bề tôi thức dậy trong khi các con của bề tôi cứ khóc la dưới chân bề tôi vì đói. Lạy Thượng Đế, bề tôi đã làm thế vì chỉ muốn làm Ngài hài lòng thì xin Ngài hãy cứu bề tôi thoát khỏi tảng đá kia! Cầu nguyện xong, cả ba cùng nhau đẩy tảng đá nhưng tảng đã chỉ di chuyển được một ít tạo thành một khe hở nhưng vẫn chưa đủ vừa để chui ra được. Rồi tiếp tục người thứ hai cầu nguyện: Lạy Thượng Đế! Bề tôi đã từng yêu mến người em gái họ đến điên cuồng nhưng nàng ấy đã từ chối bề tôi. Sau một thời gian, nàng đến tìm bề tôi vì gặp khó khăn, bề tôi đã đưa cho nàng một trăm hai mươi Dinar với điều kiện là nàng phải trao thân cho bề tôi. Thế là bề tôi đã vào cuộc, nhưng đến lúc bề tôi ngồi hẳn bên trên đùi của nàng (ngụ ý đã sẵn sàng cho cuộc giao hợp) thì nàng bảo: Hãy kính sợ Allah, hãy đừng tháo chiếc nhẫn khi không phải là chủ nhân của nó! Nàng vừa dứt lời, bề tôi lập tức rời khỏi cơ thể nàng và bỏ đi và bỏ cả số vàng mà bề tôi đã đưa cho nàng. Lạy Thượng Đế, bề tôi đã làm như thế vì muốn làm đẹp lòng Ngài, vậy xin Ngài hãy giúp bề tôi thoát khỏi tảng đá kia! Cầu nguyện xong, cả ba cố gắng đẩy tảng đá, tảng đá tiếp tục nhích được thêm một ít nữa nhưng khe hở vẫn chưa đủ để chui ra ngoài. Rồi người thứ ba tiếp tục cầu nguyện: Lạy Thượng Đế ! Bề tôi đã từng thuê các nhân công và đã trả tiền công cho họ nhưng có một nhân công bỏ đi mất mà chưa lấy tiền công, bề tôi đã dùng tiền công đó của y đầu tư và đã cho ra rất nhiều tài sản. Sau một thời gian, đột nhiên người nhân công đó quay lại, y bảo: Này hỡi người bề tôi của Allah! Hãy trả tiền công cho tôi. Bề tôi nói: Những gì anh nhìn thấy trước mặt anh từ đàn lạc đà, bò, cừu và những nô lệ đều từ tiền công của anh. Y bảo: Này người bề tôi của Allah! Anh không đùa với tôi đấy chứ. Bề tôi trả lời với y: Tôi thật sự không đùa với anh. Thế là, y lấy đi tất cả không để lại một thứ gì. Lạy Thượng Đế, bề tôi đã làm như thế vì chỉ muốn làm hài lòng Ngài; vậy xin Ngài hãy cứu bề tôi thoát khỏi tảng đá kia! Cầu nguyện xong, cả ba người lại cố đẩy tảng đá thêm một lần nữa, tảng đá nhích thêm và đã tạo khe hở đủ để họ lần lượt chui ra ngoài.”
Sahih (chính xác) - Do Al-Bukhari và Muslim ghi
Có ba người đàn ông đi đường ghé vào một hang núi để nghỉ chân. Trong lúc đang nghỉ chân trong hang thì đột nhiên một tảng đá to từ phía trên núi lăn xuống đậy miệng hang lại. Họ không thể đẩy tảng đá khỏi miệng hang do tảng đá quá to. Cả ba người thấy rằng họ cần phải cầu xin Allah qua những việc làm thiện tốt và ngoan đạo của họ. Người thứ nhất kể vê việc hiếu thảo của mình đối với cha mẹ. Anh ta có đàn cừu. Anh ta thường chăn cừu về muộn vào lúc cuối ngày, anh ta thường vắt sữa và mang cho cha mẹ uống trước vợ và con cái. Anh ta cầu nguyện với Allah rằng có lần anht vắt sữa mang lên cho cha mẹ nhưng họ đã ngủ, và anh ta không muốn phá giấc ngủ của cha mẹ và cũng không muốn ai trong gia đình dùng bữa trướccha mẹ nên anh ta đã đứng cầm nồi sữa trên tay đợi đến khi cha mẹ thức dậy, anh ta mặc kệ con cái của mình khóc la dưới chân vì đói. Anh ta thưa với Allah rằng anh ta làm thế vì chỉ muốn làm hài lòng Ngài nên xin Ngài cứu anh ta và hai người còn lại thoát khỏi tảng đá này! Allah cho ba người đẩy tảng đá dịch chuyển được một chút. Rồi tiếp tục người thứ hai cầu nguyện Allah qua hành đồng bao dung và rộng lượng của mình. Đó là anh ta đã từng yêu mến người em gái họ đến điên cuồng và tha thiết muốn chiếm được thân xác cô ấy nhưng cô ấy đã quyết từ chối anh ta. Sau một thời gian, cô ta đến gặp anh ta vì gặp khó khăn, anh ta đã đưa cho cố ấy một trăm hai mươi Dinar (đồng tiền vàng) kèm điều kiện cô ấy phải trao thân cho anh ta. Vì hoàn cảnh cô ta đành chấp nhận nhưng đến lúc anh ta ngồi hẳn lên đùi của cô ta để thực hiện điều mà người đàn ông muốn làm với người phụ nữ thì cô ta nói một lời thật sâu sắc: "Anh hãy kính sợ Allah, hãy đừng tháo chiếc nhẫn khi anh không phải là chủ nhân của nó! Nàng vừa dứt lời!" Vừa lúc đó, anh ta liền bật dậy rời khỏi cô ta và bỏ đi cùng cả số vàng đã đưa cho cô ta. Anh ta thưa với Allah rằng anh ta làm như thế chỉ vì Ngài và anh ta xin Ngài hãy giúp cả nhóm ba người của anh thoát khỏi tảng đá kia! Cầu nguyện xong, cả ba cố gắng đẩy tảng đá, tảng đá tiếp tục nhích được thêm một ít nữa nhưng họ vẫn chưa thể chui ra ngoài. Người thứ ba tiếp tục cầu nguyện Allah qua việc giữ chữ tín và tấm lòng chân thành. Anh kể anh ta đã từng thuê các nhân công và đã trả tiền công cho họ nhưng có một nhân công bỏ đi không lấy tiền công. Thế rồi, anh ta đã dùng tiền công của người nhân công đó đầu tư và đã cho ra rất nhiều tài sản. Sau một thời gian, người nhân công đó bỗng quay lại đòi anh ta tiền công. Anh ta không ngại ngần nói rằng đàn lạc đà, bò, cừu và những nô lệ đều là tiền công của người công nhân đó. Người công nhân đó tưởng là chuyện đùa nhưng anh ta đã khẳng định không phải chuyện đùa, anh ta nói đều thật. Vậy là người công nhân đó đã lấy hết toàn bộ không chừa bất cứ thứ gì. Anh nói với Allah rằng anh ta đã làm như thế chỉ Ngài nên anh ta xin Ngài cứu nhóm ba người của anh ta thoát khỏi tảng đá kia! Cầu nguyện xong, cả ba người đã đẩy được tảng đá và ra ngoài. Họ được Allah cứu rỗi bởi vì họ cầu xin Ngài qua những việc làm thiện tốt một cách thành tâm vì Ngài.