عن أبي هريرة رضي الله عنه قال: كنا قعودا حول رسول الله صلى الله عليه وسلم ومعنا أبو بكر وعمر رضي الله عنهما في نفر، فقام رسول الله صلى الله عليه وسلم من بين أظهرنا فأبطأ علينا، وخشينَا أَنْ يُقْتَطَعَ دوننا وفزعنا فقمنا، فكنت أول من فزع، فخرجت أبتغي رسول الله صلى الله عليه وسلم حتى أتيت حائطا للأنصار لبني النجار، فَدُرْتُ به هل أجد له بابا؟ فلم أجد! فإذا ربيع يدخل في جوف حائط من بئر خارجه - والربيع: الجدول الصغير - فاحتفرت، فدخلت على رسول الله صلى الله عليه وسلم فقال: «أبو هريرة؟» فقلت: نعم، يا رسول الله، قال: «ما شأنك؟» قلت: كنت بين أَظْهُرِنَا فقمت فأبطأت علينا، فخشينا أنْ تُقْتَطَعَ دُونَنَا، ففزعنا، فكنت أول من فزع، فأتيت هذا الحائط، فاحتفرت كما يحتفر الثعلب، وهؤلاء الناس ورائي. فقال: «يا أبا هريرة» وأعطاني نعليه، فقال: «اذهب بِنَعْلَيَّ هَاتَيْنِ، فمن لقيت من وراء هذا الحائط يشهد أن لا إله إلا الله مُسْتَيْقِنًا بها قلبه، فبَشِّرْهُ بالجنة...وذكر الحديث بطوله
[صحيح] - [رواه مسلم]
المزيــد ...
Ông Abu Huroiroh thuật lại: Có lần, khi chúng tôi đang ngồi cùng với Thiên Sứ của Allah, lúc đó ở cùng với chúng tôi có cả Abu Bakr và Umar. Đột nhiên, Thiên Sứ của Allah đứng dậy và rời đi. Do Người đi khá lâu mà không quay lại nên chúng tôi lo lắng sợ rằng Người gặp chuyện chẳng lành khi không có chúng tôi bên cạnh. Tôi là người đầu tiên lo lắng nên tôi vội rời nhóm và đi tìm Người. Tôi đi tìm kiếm Người cho đến khi tới được một khu vườn thuộc quyền sở hữu của một người Ansar thuộc dòng tộc Annajjaar. Tôi đã cố tìm kiếm cửa vào khu vườn những không tìm thấy một cái cửa nào cả. Rồi tôi bất chợt nhìn thấy một dòng suối chảy vào trong vườn từ một cái giếng nằm bên ngoài. Thế là tôi lượn mình như một con cáo đi vào khu vườn theo lối đó và tôi đã gặp được Thiên Sứ của Allah. Người nói: “Abu Huroiroh phải không?” Tôi nói: Thưa, đúng vậy. Người nói: “Có chuyện gì?” Tôi nói: Trong lúc đang ngồi với chúng tôi bỗng dưng Người đứng dậy rời đi khá lâu mà không trở lại nên chúng tôi ai nấy cũng lo lắng sợ Người gặp chuyện chẳng lành. Và tôi là người đầu tiên đã rất lo nên tôi đi tìm Người, tôi đến khu vườn này và đã lẻn vào giống như một con cáo, và những người còn lại đang theo sau tôi. Thiên Sứ của Allah đưa cho tôi đôi dép của Người và nói: “Này Abu Huroiroh, cậu hãy lấy đôi dép của Ta mang đi, và ai mà cậu nhìn thấy bên ngoài khu vườn này chứng nhận không có Thượng Đế nào khác ngoài Allah một cách trung thực bằng trái tim của y thì cậu hãy báo tin mừng cho y về Thiên Đàng.”
Sahih (chính xác) - Do Muslim ghi
Có lần, khi Thiên Sứ của Allah đang ngồi cùng với một số Sahabah gồm Abu Bakr, ‘Umar và một vài người khác thì đột nhiệt Người đứng dậy bỏ đi nơi khác. Sau một hồi lâu, không thấy Người quay lại nên mọi người cảm thấy bất an, sợ Người gặp chuyện chẳng lạnh – vì lúc đó những kẻ Munaafiq và nhưng kẻ thù Islam đang đang có ý định hại Người. Thế là mọi người đứng dậy đi tìm Người. Người đầu tiên trong số họ là Abu Huroiroh, ông đã vội vã rời đi tìm Người. Khi đến khu vườn của tộc Al-Najjaar, ông đi vòng quanh xem có lối vào hay không nhưng không thấy. Ông thấy mỗi con suối nhỏ dẫn vào trong khu vườn, ông đã cố len lỏi theo đường nước đó vào trong thì thấy Thiên Sứ của Allah. Người lên tiếng gọi: {Có phải Abu Huroiroh đó không?} Ông đáp: Dạ đúng, thưa Thiên Sứ. Xong, Người đưa cho ông đôi dép của mình để chứng minh ông đã gặp được Người, Người bảo ông: {Ngươi hãy cầm lấy đôi dép này của Ta, nếu gặp ai bên ngoài ngôi vườn nay tuyên thệ lời shahadah (không có Thượng Đế đích thực nào khác ngoài Allah) bằng sự kiên định trong tim thì ngươi hãy báo cho y tin mừng về Thiên Đàng.} Bởi một khi ai đó tuyên thệ câu Shahadah thật lòng bằng con tim thì họ sẽ tuân thủ theo mọi giáo lý bắt buộc mà Allah ra lệnh và tự biết tránh xa mọi điều Ngài đã cấm. Đó là ý nghĩa: Không có Thượng Đế đích thực ngoại trừ Allah, đây là ý nghĩa vĩ đại của lời tuyên thệ nên y cần phải tôn thờ Allah duy nhất, không tổ hợp với Ngài bất cứ ai hay vật gì; còn những ai chỉ thốt bằng lời nhưng con tim y không tin tưởng thì lời tuyên thệ không giúp ích gì được cho y.